Ngược dòng thời gian mùa đông năm 1946 cũng tại chiếc ghế đá này có đôi tình nhân trẻ ngồi tâm sự. Chàng ngỏ lời yêu và được cô gái đáp lại bằng nụ hôn đằm thắm. Sau đó chàng lên chiến khu và họ hẹn gặp lại trong ngày chiến thắng.
Chín năm sau chàng trở về trong niềm vui chiến thắng. Họ lại gặp nhau trên ghế đá góc công viên và kể cho nhau những kỷ niệm. ” Thường ngày em vẫn ra đây ngồi để nghỉ về anh. Em luôn hằng mong anh sẽ quay về. Trái tim em mách bảo như vậy” Cô gái nói. Chàng trai ôm chặt lấy cô gái và nói: “Cảm ơn em đã chờ đợi. Niềm tin và sự thủy chung của em anh xin ghi lòng tạc dạ”. Rồi hai người cưới nhau, cùng sống qua những thời kỳ gian khổ. Thời gian trôi nhanh họ đã có con cháu và nên ông nên bà.
Một ngày ông bảo với bà: ” Chúng ta giờ đã già, nhà cửa, con cháu đã ổn, sao ta không quay về với chiếc ghế đá ngày xưa để ôn lại những kỷ niệm”. Từ hôm đó cứ chiều chiều hai người dắt nhau ra công viên và ngồi trên chiếc ghế đá kỷ niệm. Họ ôn lại những ngày tháng khốn khó và nhìn nhau cười hạnh phúc.
Thời gian sau người ta chỉ thấy mình bà ra công viên. Hỏi thì bà bảo ông đã vĩnh viễn ra đi và bà ra đây để nhớ về ông ngày nào. Rồi mùa đông 2016 không còn ai đến góc công viên này. Chiếc ghế đá đã được thay bằng bức tượng khác. Thỉnh thoảng có đôi trai gái dắt nhau đi tới cười khúc khích. Còn họ thì không bao giờ trở lại.